top of page

LA DOLCE VITA: THỜI KỲ CỦA NHỮNG HAM MUỐN

Ảnh của tác giả: La'Cinéma ClubLa'Cinéma Club

Trong La Dolce Vita (Cuộc sống ngọt ngào, 1960), đạo diễn Federico Fellini đã trình diễn cho người xem thấy một bữa tiệc của thói xa hoa và khoái lạc. Những con người trong bộ phim không nói gì với nhau nhiều hơn là nói về những khao khát, ham muốn của họ.


Lấy bối cảnh thủ đô Rome của Italy (chủ yếu là phố Via Veneto, con đường có nhiều hộp đêm, cà phê lề đường và nơi tản bộ) vào những năm 1950, chuyện phim xoay quanh nhân vật chính Marcello Rubini, một nhà văn trung lưu ôm mộng văn chương, nhưng lại bỏ dở để làm nghề phóng viên viết các cột báo tin đồn thời thượng và chuyên đưa tin về những nhân vật sống xa hoa, hưởng lạc ở Via Veneto, một trong những khu phố giàu có và đắt đỏ nhất thành Rome. Anh bỏ ra nhiều thời gian tìm kiếm những cô gái thuộc đủ mọi thành phần, từ gái điếm đến ngôi sao điện ảnh, từ nữ quý tộc đến những mụ nạ dòng, cùng với các chức sắc tôn giáo và những gã nhà giàu tha hóa.


La Dolce Vita mô tả Rome trong một tâm trạng cuồng loạn, dễ bị kích động nhưng cũng tuyệt vọng bằng cách nào đó - theo kiểu những con người đã quá thừa mứa tiền bạc và không còn biết phải làm gì hơn.


Phần nhiều ống kính xoáy sâu vào hình ảnh những người phụ nữ: xinh đẹp, thời thượng, giàu có nhưng luôn thấy mình thiếu thốn về tinh thần. Họ khao khát tình yêu (những lời nói ngon ngọt và những cử chỉ âu yếm giả vờ) và tình dục, như một cách để lấp đầy tâm hồn trống rỗng của mình. Những người đàn ông bày ra vẻ mặt hưởng thụ với những bóng hồng ve vãn xung quanh mình, như thể đàn bà là phần thưởng của họ. Nhân vật chính Marcello, bên cạnh “sứ mệnh” đưa tin cao cả của mình, cũng tằng tịu đêm ngày như một biểu tượng ”Don Juan” chính hiệu.


Tuy nhiên, có một loại ham muốn, dẫu không hiển hiện, nhưng lại là yếu tố quan trọng tuyệt đối: ham muốn tiêu thụ thông tin vô độ. Chính bởi sự tồn tại của thứ ham muốn đối với những tin tức “vô bổ” nhưng giật gân, nhạy cảm về “giới thượng lưu” này mà Marcello từ bỏ mộng tưởng văn chương để đi viết báo. Và cũng chính bởi sự tồn tại của thứ ham muốn này mà “truyền thông” phát triển những “Paparazzi” chuyên săn tin.


Fellini bị ám ảnh bởi thời trang. Trong nhiều cuộc phỏng vấn khác nhau, Fellini cũng xác nhận chính những trải nghiệm trong cuộc sống thật và cơn lốc của thời trang đương đại đã dẫn ông đến quyết định làm bộ phim này.


Bộ phim được bấm máy tại điểm giao thoa giữa chủ nghĩa tân hiện thực và trường phái phim nghệ thuật. Nếu như cảnh mở màn và kết thúc phim thật tương xứng, thì lại có rất nhiều trường đoạn tương phản giữa biểu tượng thần thánh thiêng liêng và những gì là xác thịt thô tục. Tất cả các trường đoạn của phim đã làm giàu thêm nội dung với những khoảnh khắc hoàn hảo, tạo ra một bức tranh muôn màu cuộc sống của thời đại đang phát triển với những con người nhân cách phức tạp.


Khai thác từ khía cạnh những ham muốn và tha hóa của con người, Federico Fellini đã tạo ra một “kinh điển” của điện ảnh châu Âu những năm hậu chiến. Thời kỳ phục hưng kinh tế và văn hóa của châu Âu sau Thế chiến II, Ý háo hức muốn quên đi thảm họa của chủ nghĩa phát xít và thất bại, bắt đầu lại từ đầu với làn sóng hiện đại và sôi động kéo dài: phim ảnh, âm nhạc, thời trang và phong cách. Cứ như thể, chủ nghĩa khoái lạc và gợi cảm đương đại mới của Rome bùng nổ bất chấp những giáo điều Cơ đốc giáo và sự quan ngại của Tòa thánh Vatican. Nhưng đồng thời, điều này cùng tồn tại với một nỗi u sầu kín đáo, một sự phá sản tinh thần của những con người đã sở hữu quá nhiều của cải.


Lưu ý: Phim gắn mác PG


(Minh Tâm)

 
 
 
 

Comments


©2021 by

 La'Cinéma.

bottom of page